Khóa học tiếng anh giao tiếp cho người đi làm giỏi nói chỉ sau 3 tháng
Hồi đầu năm nay, mình ngồi trong cuộc họp với sếp tây mà cứ như gà mắc tóc. Đồng nghiệp nói tiếng Anh ầm ầm, mình nghe được có một nửa, đến lượt phát biểu thì cứ ấp a ấp úng. Về phòng, mail của khách hàng gửi tới toàn từ chuyên ngành khó hiểu, tra từ điển mệt nghỉ. Đỉnh điểm là hôm tháng trước lỡ làm hỏng deal vì hiểu nhầm email. Xong, quyết tâm kiếm khoá học nhồi cho mình cái vốn tiếng Anh giao tiếp ngay.
Tìm Trung Tâm Như Đãi Cát Tìm Vàng
Lên mạng gõ "tiếng Anh giao tiếp cho người đi làm", ra cả đống trung tâm. Đọc review thì loạn cả lên - chỗ khen nức nở, chỗ chê như tát nước vào mặt. Mình nhắm tiêu chí: học online cho linh, giáo viên phải chỉnh sửa phát âm kỹ, với quan trọng là học xong phải nói được thật, không phải mấy khoá lý thuyết suông. Loay hoay cả tuần, cuối cùng chọn một chỗ đứa bạn đồng nghiệp cũ giới thiệu, nó bảo học ở đấy xong đi meeting với sếp nước ngoài không run nữa.
Nhập Học Và Cái Sốc Đầu Tiên
Đóng tiền xong, bị đưa cho cả tá tài liệu. Bài placement test đầu vào làm xong, nhận kết quả - trình độ Intermediate nghe có vẻ oai, nhưng bị giáo viên phán ngay: "Phát âm sai nhiều, nói không có ngữ điệu, giọng đều đều như robot". Ngượng chín cả mặt nhưng thôi, biết thế để mà sửa.
- Thứ 2, thứ 4, thứ 6: 8 giờ tối lăn bàn làm việc là bật máy lên học. Mỗi buổi 1,5 tiếng, học trực tiếp với giáo viên nước ngoài qua video call. Ban đầu ngượng chả dám mở camera, nói câu nào là phải uốn lưỡi bảy lần.
- Buổi học kiểu gì: Chương trình chia làm mấy phần chính: Từ vựng chuyên ngành công sở (cái này cứu mình mỗi lần đọc mail), mẫu câu giao tiếp thường gặp (họp hành, thuyết trình, deal deadline), luyện phản xạ nghe nói, chỉnh phát âm từng tí một. Mỗi buổi giáo viên đưa tình huống giả định như gọi điện cho đối tác, giải trình với sếp… Bắt role-play liên tục.
Thách Thức Giữa Chừng Và Cách Vượt Qua
Khoảng tuần thứ 5, mình tưởng bỏ cuộc. Tuần đó đi công tác dài ngày, tối về khách sạn mệt lử, mở máy học mà đầu óc quay cuồng. Nộp bài tập muộn, giáo viên nhắc nhở. Tính bỏ luôn, nhưng nghĩ đến tiền đã đóng và cái mặt trong meeting hôm đó, lại ráng. Chỉnh lại lịch, tranh thủ buổi trưa giờ nghỉ học bù. Ngồi trong phòng họp cấm trần, vừa ăn cơm hộp vừa lẩm bẩm luyện câu. Mấy đứa đồng nghiệp thấy thế cũng nhảy vô học chung, tự nhiên thành nhóm ôn bài luôn.
Thay Đổi Từng Ngày
Hết tháng đầu, bắt đầu thấy khá hơn. Ít nhất là nghe đồng nghiệp nói chuyện với sếp không còn như vịt nghe sấm nữa. Sang tháng thứ 2, dám giơ tay phát biểu trong meeting nhỏ. Luyện nhiều nên mồm cũng quen, không còn cứng đơ. Đến tháng thứ 3, có lần bất ngờ phải tiếp khách người Singapore một mình. Mồ hôi lạnh vã ra nhưng vẫn nói được đủ ý, khách gật gù hiểu. Về phòng, tự thưởng cho mình ly trà sữa, sướng rơn!
Giờ Nhìn Lại
3 tháng không phải biến mình thành chuyên gia tiếng Anh, nhưng cái được lớn nhất là tự tin. Không còn sợ hãi mỗi khi cần mở miệng nói tiếng Anh nữa. Phát âm chưa chuẩn như người bản xị, nhưng nói rõ ràng, đủ ngữ điệu, người ta hiểu được. Giờ dự án nào có khách nước ngoài là mình còn xung phong vô hỗ trợ. Tất nhiên vẫn phải học thêm, nhưng ít ra cái nền tảng đã vững. Ai bảo học ngoại ngữ nhanh là đúng thật, nhưng mà phải bơi trong nó, chứ không ngồi trên bờ xem video thì mới nhanh được. Mình từ người "điếc không sợ súng" giờ thành "sợ nhưng vẫn phải bắn", mà bắn trúng thì cái sợ nó lại bớt đi vô cùng!
Responses