Học tiếng Anh cho người mới: Kinh nghiệm duy trì động lực hiệu quả

Tôi bắt đầu học tiếng Anh từ con số không cách đây 3 năm, hoàn toàn mù tịt. Ban đầu, cầm cuốn sách giáo khoa dày cộp mà muốn đập đầu vô tường luôn. Tự nhủ "thôi chết rồi, chắc mình ngu quá". Nhưng mà không học thì cũng chết, việc cần gấp.

Cái Bẫy Ngọt Ngào Ban Đầu

Tuần đầu, tôi hăm hở mua cả chồng app, đăng ký mấy khoá online, tải đống file PDF. Lên kế hoạch chi tiết phết:

  • 6h sáng: Dậy học 20 từ vựng.
  • Trưa: Nghe podcast lúc ăn cơm.
  • Tối: Làm bài tập ngữ pháp 1 tiếng.

Kết quả? Được 4 ngày là… chán chết! App nhắc hoài, tôi tắt thông báo. Podcast nghe như nước đổ đầu vịt. Ngữ pháp nhìn vô muốn khóc. Cảm giác thất bại tràn ngập.

Lượn Lờ Tìm Lối Thoát

Tôi lượn lờ ở mấy group học tiếng Anh trên Facebook. Thấy ai khen cái gì là tôi nhào zô thử: nào là flashcard, nào là xem phim phụ đề song ngữ, nào là học với Tây… Loạn cả lên. Tốn tiền mua khoá này app kia, nhưng cứ được vài bữa lại quên béng đi. Lý do? Mỗi ngày học thứ khác nhau, không có sự liền mạch.

Rồi một hôm, tôi đào mộ lại cái quyển sổ cũ thời sinh viên. Định bụng thử cách này:

  • Mỗi sáng: Chỉ học 5 từ vựng duy nhất, nhưng học cho sâu. Tìm hình ảnh, đặt 3 câu, phát âm to rõ.
  • Tối tắm: Bật 1 bài hát tiếng Anh dễ nghe ngân nga theo, không cần hiểu hết.
  • Thứ 7: Viết 1 đoạn văn ngắn, 5-6 câu thôi, kể chuyện mình làm gì trong tuần, bằng từ vựng đã học.

Cái Lực Ma Quái Kéo Mình Quay Lại

Tuần đầu tiên quay lại học theo kiểu mới: vẫn chán. Nhưng kỳ lạ là khối lượng nhẹ hẳn, nên tôi không cảm thấy sợ nữa. Sáng 5 từ vựng, 10 phút xong. Tắm hát vu vơ cũng thấy phê. Tới thứ 7 viết 5 câu "Today I eat pho. Pho is delicious." giản dị mà sao thấy… vui lạ.

Tuần thứ hai: Tôi thử nâng cái "viết" lên một chút. Thay vì viết vụng về vô sổ, tôi chụp lại đoạn viết của mình, úp mặt vô post lên group nhỏ trên Facebook có chục người bạn cùng học. Ai mà biết được, có 1 bạn zô comment chỉnh cho mình vài lỗi ngữ pháp, kèm câu "Dễ hiểu ghê!". Cái cảm giác "trình" của mình cũng giúp được người khác hiểu, nó gãi đúng chỗ ngứa. Động lực tự nhiên bùng lên!

Bám Rễ Kiểu Con Gián

Giờ thì thành thói quen rồi:

  • Sáng nằm ườn trên giường cũng lôi điện thoại ra ôn lại 5 từ cũ. Không cần quyển sổ.
  • Tắm là phải bật loa nghe Ed Sheeran, mặc kệ tướng hát như mèo ngứa cổ.
  • Thứ 7 là phải viết, giờ tôi kể cả chuyện con chó hàng xóm nó đái vô dép của mình bằng tiếng Anh luôn. Post lên nhóm, lâu lâu còm được vài câu tán dóc với các bạn khác bằng Eng bồi.

Quan trọng nhất: Tôi hiểu ra động lực nó không tự nhiên mà có. Nó là cái bình rỗng mình phải tự đổ nước vào từng thìa. Khởi đầu thật nhỏ, thật đơn giản, thật vui để mình không sợ. Thấy mình làm được, dù chỉ tí xíu, lại có người "thấy" mình làm được, thì cái bình nó tự đầy lên. Giờ thấy thằng em họ 10 tuổi nó nói "Hello how are you?", mình còn hồn nhiên trả lời "I'm tired because your dog piss on my flip flop!". Biết đủ là đủ để không bỏ cuộc, đợt này học con gián bám trụ lắm!

Related Articles

Responses

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *