Học giao tiếp tiếng anh cơ bản | Cách cho người mới bắt đầu tập nói đơn giản.

Nghe cái tiêu đề học tiếng Anh giao tiếp cơ bản, chắc mấy bạn nghĩ tui cao siêu lắm đây hả? Thực ra hồi đầu tui ngu lắm, nói câu "Hello, thank you" mà mồm mép cứng đơ, tim đập chân run. Giờ ngồi kể lại, tự dưng thấy buồn cười.

Ngày đầu tôi như gà mắc tóc

Chả là hôm trước, tui vô Circle K mua nước. Thấy em gái cashier xinh xinh, định bụng khen "You are beautiful", ai ngờ lúng búng mỗi câu "You... you... good!" Xong quay lưng bước đi luôn, mặt nóng ran, muốn chui xuống đất. Về nhà tự nhủ, học hoài mà gặp tây vẫn như thằng ngáo, không được rồi.

Giờ mới bắt đầu vọc vạch thực sự

Tui chọn bắt đầu bằng cách "cứng" nhất:
1. Lôi điện thoại ra ghi âm: Mỗi sáng ngủ dậy, tui tự quay video 1 phút, nói bất cứ cái gì trong đầu bằng tiếng Anh. Lần đầu nghe lại giọng mình, tưởng ai nói ngọng...
2. Google Dịch thành đồng bọn thân: Gặp cái gì lạ là tra ngay. Đi chợ thấy bà bán rau muống, tui lẩm bẩm "water spinach". Lên Grab gọi xe, tập nói "Please turn left here" dù tài xế người Việt.
3. Bắt chước như con két: Mở Youtube nghe mấy clip ngắn của Tây, họ nói câu gì tui nhại lại y chang cả ngữ điệu lẫn mặt mũi. Tập trước gương, nhìn mình méo mó mà cười như điên.

Cú nẩy mình bất ngờ

Qua mấy tuần "tự kỷ ám thị", tui gặp bạn gái người Mỹ của thằng bạn. Cô ấy hỏi "Have you eaten lunch?", tui bất ngờ bật ra "Yes, I ate rice with pork!". Chả hiểu sao nói được luôn, xong người cứ run run như trúng gió. Ai ngờ bả cười: "Great! Your pronunciation is so cute!".

Cái khoảnh khắc đó, tui như đứa con nít được kẹo. Thực ra mình đang nói sai chính tả, "Rice" phát âm thành "Lice" (chí) mà chả ai thèm sửa vì sợ mất tự tin. Giờ nghĩ lại cũng thấy dốt nhưng mà vui!

Tôi rút được mấy cục gạch trong não

  • Đừng đợi giỏi ngữ pháp mới dám nói: Mỗi lần định dịch "Chủ nhật tuần sau tôi đi xem phim" ra đủ thì trong đầu là xong... toang. Nói đại đi, sai thì mình sửa!
  • Phát âm sai lắm khi lại hay: Người ta thường bắt lỗi phát âm chuẩn như IELTS. Rồi sao? Cứ nói bừa "sờ tút bớt" ("stupid") cho xong, thằng Tây nó cũng hiểu, quan trọng là mình dám phát ra tiếng.
  • Ai cười mặc kệ: Đi siêu thị, gặp ông Tây đứng nhìn món hành tím. Tui chỉ vô nói "This is onion. Vietnamese onion small, sweet" ý bảo hành tím. Ông ta phì cười bảo "Looks like garlic!"... Tức thiệt chứ! Nhưng mà kệ, ít ra tụi nó chịu nói chuyện.

Độ 3 tuần sau, vô Coopmart gặp bả khách Tây hỏi đường. Tui chỉ "Go straight, turn right at fruit area". Xong, bả nói "Thanks, you're helpful!". Tui chỉ gật đầu cười, mà lòng thầm sung sướng như trúng số. Giờ nhớ lại vẫn cái cảm giác đó đây...

Tiếng Anh của tôi vẫn dở như chó ngáp phải ruồi. Nhưng mà điều quan trọng là tôi không còn sợ nói nữa. Đã vậy còn thấy nghiện cái cảm giác bập bẹ rồi bật ra được câu đơn giản. Hôm qua có thằng bạn rủ đi café với mấy đứa Tây ba lô, từng về "yes" ngay, đéo ngại nữa!

Thực ra tiếng Anh nó không khó, tụi mình tự làm khó nhau thôi. Giờ cứ việc nói sai, nói bậy, miễn là mở miệng ra. Cứ làm như con nít tập đi, ngã vài cái rồi cũng chạy được. Chúc mấy đứa nhanh tìm thấy cái sự vui khi nói tiếng Anh, như cách tui vừa kể!

Related Articles

Responses

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *