Giáo trình tiếng anh giao tiếp cho người đi làm khiến bạn tự tin hơn
Bắt Đầu Với Cảm Giác Rén Mở Miệng
Hôm trước, tôi tự dưng giật mình khi sếp kêu lên meeting chém gió với khách Tây. Tim đập thình thịch, tay run bần bật, mồ hôi ướt cả nách áo. Nhìn mấy đứa junior nói tiếng Anh ầm ầm mà tối về nằm thở dài. Định chạy mấy trung tâm ngoại ngữ mà nhìn học phí chát quá, đành mua quyển giáo trình online rẻ bèo trên mạng về tự cày.
Tưởng dễ ăn nhưng vừa mở bài đầu đã vật vã như gà mắc tóc. Nghe file audio cứ như tiếng giun bò trong ráy tai. Giở tập viết email xin việc mà chữ nghĩa lổn nhổn như trẻ mẫu giáo tập tô. Đến câu "Could you please..." viết cũng sợ sai ngữ pháp.
Quất Không Khoan Nhượng 30 Phút Mỗi Sáng
Lên kế hoạch nghiêm khắc luôn:
- 6h sáng nghe nhại theo audio kiểu vẹt, bắt chước đủ thứ ngữ điệu lên xuống
- Trưa nghỉ trưa lôi điện thoại quay video tự chửi bản thân bằng tiếng Anh
- Ăn cơm tối xong vô Discord đấu khẩu với thằng bạn thân, nói sai là nó chửi thậm tệ
Lúc đầu nói chẳng ai hiểu, đâm cay đắng. Quay lại nghe chính giọng mình trong recording, phát hiện phát âm "thought" thành "sót", nói nhanh như húp lẩu. Mỗi lần chửi thề chửi lại cái micro.
Cái Giá Phải Trả Khi Quá Xấu Hổ
Có tuần đối tác gọi điện hỏi giá, đang lúng búng từ chối thì văng ra câu "I... I chicken!". Lúc cúp máy muốn độn thổ luôn. Tối đấy ngồi đọc lại chương Business Negotiation, mới vỡ lẽ học tủ chết ngập.
Tức quá, sang ngày đánh liều chủ động dùng Slack chat phiếm với ông sếp Mỹ. Bập bõm kiểu gà mờ nhưng ông ấy khen "Cố lên, mày làm được mà". Đúng khoảnh khắc vặn vẹo xong câu "We’ll process your request by Wednesday", thấy sung sướng hơn trúng số.
Lột Xác Không Ngờ Từ Sự Cố Ngu
Từ từ mới thấy lòi ra vài chiêu hay ho:
- Kẹt từ thì ú ớ "Could you say that again... slower?" kiểu ngơ ngác
- Ai nói nhanh quá liền giả bộ chép chữ lòi cái bút ra nghuệch ngoạc
- Khi quên sạch từ vựng, dùng tay múa may mô tả đồ vật như diễn xiếc
Đến giờ phát biểu trong meeting vẫn run, nhưng không còn cứng họng nữa. Chợt nhận ra khi đi làm, thà nói sai ngữ pháp còn hơn ngồi im người ta tưởng đồ gỗ. Khiêm tốn không giúp được gì cả!
Tìm Ra Lẽ Sống Cho Cái Lưỡi
Giờ tôi cứ coi nói dở là chuyện đương nhiên. Tự thưởng khi đăng ký thành công cái webinar hay xin được discount cho công ty. Sáng nào ăn phở cũng chủ động hỏi "Take away, please?" dù bà chủ quán nhìn như thấy ma.
Cái hay nhất là giáo trình dạy tôi lỗi sai có khi lại hài. Như lần xin lỗi khách hàng định nói "Our system was down" thành "Our sister was down" – cười ra nước mắt nhưng kết cục deal vẫn thành công. Biết đâu nhờ họ thấy tôi... tếu táo?
Giờ còn thèm đi meeting Tây để lòe vài câu quăng cho mấy đứa ngồi xem. Học tiếng Anh đi làm đúng là không phải để thành pro, mà để thôi không trốn trong toilet mỗi khi nghe sếp hỏi "Who wants to present?" nữa!
Responses