Giao tiếp thành thạo nhờ giáo trình tiếng anh giao tiếp cho người mới học

Lúc đầu tôi sợ nói tiếng Anh kinh khủng

Ngày trước, mỗi lần gặp tây ba lô ở phố cổ là tim đập thình thịch. Miệng cứng đơ, mồ hôi tay chảy ướt cả điện thoại. Muốn chỉ đường hay khen cái áo phông của họ cũng đứng hình, chỉ biết cười gượng gạo rồi lủi thôi. Xấu hổ cực kỳ, nhất là khi thấy mấy đứa sinh viên nói chuyện rôm rả với tây mà mình thì đứng như trời trồng.

Mua giáo trình về rồi vật lộn bò từng trang

Quyết tâm lắm, chạy ra nhà sách tìm mua cuốn giáo trình tiếng Anh giao tiếp mà mấy group hay chia sẻ. Sách dày cộp, mở trang đầu tiên đã thấy ngợp:

  • Mấy câu "How do you do?" nghe phức tạp quá, trong khi tôi chỉ cần biết nói "Chào anh, em bán bánh mì" là đủ.
  • File nghe toàn giọng Anh - Anh chuẩn chỉnh, nghe một hồi là điếc tai, chẳng giống ai ngoài đời cả.
  • Bài tập viết lách nhiều quá, tôi thì chỉ cần bật miệng ra nói được thôi chứ chả thi viết!

Định bỏ cuộc luôn, nghĩ lại tiếc mấy trăm nghìn mua sách nên cắn răng luyện. Mỗi tối dành đúng 30 phút, vừa nghe file mp3 vừa nhăn nhó đọc theo. Giọng mình phát âm nghe kỳ cục, chỗ thì cứng đơ, chỗ thì nuốt chữ. Học được mẫu câu "What's your name?" mà đi thực hành, gặp ông tây hỏi ngược lại "Where are you from?" là toi, ú ớ không trả lời được.

Vật vã chuyển từ học chết sang học sống

Khốn nạn nhất là cái lúc đầu này:

  • Ra bờ hồ thấy tây chụp ảnh, hít một hơi định bắt chuyện. Vừa mở miệng "Excuse me..." xong quên sạch từ vựng trong giáo trình, đứng ậm ừ như gà mắc tóc.
  • Nhớ mẫu câu giới thiệu bản thân trong sách, gặp tây liền tuôn ra cả tràng: "Hello! My name is Nam. I am a student. Nice to meet you!". Ông tây chỉ gật đầu cười xã giao rồi đi, chán muốn chết!
  • Thậm chí luyện nói một mình trước gương còn bị vấp: nói "I like pho" thành "I like fur" (lông thú) làm bực cả mình.

Tưởng chừng bỏ cuộc, cho đến hôm đi chợ Đồng Xuân. Gặp ông khách người Úc muốn mua cái nón lá, chủ quán không biết tiếng Anh. Tôi liều nhảy vào làm phiên dịch bất đắc dĩ. Tay chỉ trời chỉ đất, diễn tả bằng body language, lôi hết mấy câu "This one... good!" , "How much? Cheaper!" trong sách ra xài. Ông khách cười toe mua luôn 2 cái, còn vỗ vai tôi "Thanks buddy!" . Khoảnh khắc đó làm tôi nhớ mãi, như được tiếp pin vậy.

Giờ thì vẫn dốt nhưng đã biết đường mò

Sách giáo trình giờ vẫn dùng, nhưng không còn ôm khư khư nữa. Tôi học cách:

  • Bắt chiếc ngữ điệu thực tế khi xem phim sitcom Mỹ, thấy cái nào hay hay thì nhẩm theo.
  • Ra phố gặp tây là lân la hỏi đường, khen đồ dù chỉ nói được vài câu ngắn.
  • Không sợ sai, nói bừa đi đã, thấy họ nhăn mặt không hiểu thì vừa cười vừa thử cách diễn đạt khác.

Hôm qua ra khách sạn đón thằng bạn người Anh, tài xế xe ôm hỏi "How long he stay Vietnam?". Đứng hình 5 giây rồi cũng đáp được "About one week!" . Vẫn nói chậm như rùa bò, nhưng chí ít không còn đứng câm như ngày xưa. Giáo trình kiểu này chỉ nên coi như cái phao cứu hộ thôi, đừng có trông chờ thần thánh gì. Quan trọng nhất vẫn là nhảy xuống nước mà vùng vẫy!

Related Articles

Responses

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *