Tiếng anh giao tiếp cấp tốc cho người bắt đầu thật dễ dàng | Tập trung những câu nói tiếng anh thông dụng hàng ngày
Hôm nay mình muốn kể với mọi người về hành trình vật lộn học tiếng Anh giao tiếp cấp tốc của mình. Thú thật là trước giờ cứ thấy mấy đứa trẻ con nói tiếng Anh vanh vách mà ghen tị, còn bản thân thì học bao năm vẫn như vịt nghe sấm. Nghĩ lại ngán ngẩm.
Bắt đầu bằng… hoảng loạn
Chuyện là tuần trước ông sếp bất ngờ bảo: “Tuần sau đi gặp đối tác Tây, mày lo phần giao tiếp đi”. Mình nghe xong mà tay chân lạnh toát, nói câu “Hello” còn chưa xong, lấy gì mà đi chém gió? Cắn răng mở YouTube tìm cách học cấp tốc, thấy cái tiêu đề Tiếng anh giao tiếp cấp tốc cho người bắt đầu thật dễ dàng là lao vào như cái phao. Đúng thứ mình cần!
Vật vã với mấy câu “cơ bản”
Mở video đầu tiên ra là ngồi cày như trâu. Video này tập trung mấy câu hàng ngày kiểu:
- “How is it going?”
- “Long time no see!”
- “What do you recommend?”
Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng mình bật đi bật lại để nhại theo mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Người ta nói “goɪŋ”, mình cứ đờ ra thành “going” nghe chói cả tai. Quyết định không nhồi nhét, mỗi ngày nhắm 5 câu, cứ nhai đi nhai lại cho thấm. Sáng đánh răng cũng lẩm bẩm: “It’s nice to meet you… It’s nice to meet you…”. Trưa ăn cơm cũng nghêu ngao: “Could you say that again?”. Người nhà tưởng mình bị rồ.
Điên nhất là luyện phản xạ
Học thuộc là một chuyện, phản xạ mới là cực hình. Mình tự làm flashcard: mặt trước ghi câu tiếng Anh, mặt sau ghi nghĩa tiếng Việt. Vợ giúp mình quật liên tục. Đang rửa bát, vợ giơ thẻ “What brings you here?” – mình cứng lưỡi đớp ngay: “Uh… What… What brings you here?”. Bà vợ cười ngặt nghẽo: “Sao nghe như tra khảo thế?”. Gục đầu chịu thua, học thật mà nói vẫn giống… robot mất dây thun.
Cơ hội thử nghiệm “đẫm máu”
Buổi gặp đối tác đến, tim đập như trống. Ông Tây cao lớn đè bàn tay ra bắt: “Hello! How’s your day?”. Mình đờ mặt giây lát vì khác với những gì học trong video, nhưng rồi lôi câu “Never better!” (Mọi thứ không thể tốt hơn) trong clip ra, nói vừa to vừa nhanh như đọc thuộc lòng. Ông ta tròn mắt cười xòa: “Wow, great!”. Suốt buổi, cứ hỏi gì là mình cắm đầu cắm cổ tìm trong kho “câu cửa miệng” đã thuộc. “That sounds great!” lúc nào thấy im ắng quá là phun ra. “Could you explain more?” lúc không hiểu. Về trọn vẹn là nhờ mấy câu tắc tỵ này!
Kết quả sau 1 tuần chính là mình không bị chê là hoàn toàn lơ ngơ. Vẫn bập bẹ, vẫn “tây đất”, vẫn chưa nhanh nhạy. Nhưng so với cái cảnh cứng đờ khi gặp Tây trước kia thì đã là tiến bộ vượt bậc. Giờ ra coffee shop còn tự tin order “Can I get an iced milk coffee, please?”. Thú vị lắm! Chốt lại kinh nghiệm máu xương:
- Không tham quá nhiều câu.
- Tập trung mấy câu lịch sự + gây thiện cảm.
- Nhớ tập cái ngữ điệu lên xuống tự nhiên nữa.
Cả nhà ai rén tiếng Anh như mình thì cứ thử phương pháp sống còn này đi. Cùi bắp chỉ mình, thành công thì chưa, nhưng đỡ ngượng chín mặt là cái chắc!
Responses