Học tiếng Anh giao tiếp cho người mới bắt đầu: Nói lưu loát nhanh chóng
Hôm trước mình ngồi nhìn lại mấy năm học tiếng Anh vật vã, nhất là khoản giao tiếp. Mới đầu cứ tưởng cứ học ngữ pháp thật chắc, từ vựng thật nhiều là tự khắc nói được. Kết quả đập mặt vô một ông Tây ở hồ Gươm, toát cả mồ hôi hột mà chỉ bật ra được mỗi "Hello... thank you". Cái tối hôm đó về nhà, mình ngồi lên giường tự hỏi học kiểu gì mà dốt thế.
Đập đi xây lại từ gốc
Quyết định bỏ hết sách vở cũ, bắt đầu lại từ con số 0. Lên mạng tìm mẹo học giao tiếp cho đứa mất gốc. Thấy mấy clip người Ấn Độ nói tiếng Anh như gió dù phát âm lạ, nghĩ lại thấy mình sai từ gốc - cứ đâm đầu vào phát âm chuẩn như Tây làm gì khi chưa nói được câu nào ra hồn.
Công thức của mình gồm 3 thứ chính:
- Gom 200 cụm câu giao tiếp hàng ngày: chào hỏi, hỏi đường, đặt đồ ăn, giá cả...
- Bỏ luôn việc học ngữ pháp: khi nói mình đếch cần biết "present perfect" là cái quái gì
- Shadowing (bắt chước) 15 phút mỗi sáng: bật clip lên, nghe xong nhại lại y chang dù chả hiểu nghĩa
Vật lộn với cái mồm
Ngày đầu tập shadowing như con vẹt. Phát âm ngượng tay ngượng chân, lưỡi cứng đờ. Mỗi lần bật âm /θ/ trong "think" mà nghe như tiếng xì hơi. Tập trước gương mới thấy cái miệng mình méo mó đến mức nào. Thế mà cứ đều đặn sáng dậy sớm 15 phút, mồm lẩm bẩm như điên. Trời nóng cũng tập, trời rét cũng tập, có hôm vừa chải răng vừa nhại theo cái loa bluetooth.
Cái khó nhất chính là dẹp cái tôi sang một bên:
- Không sợ sai khi nói chuyện với Tây ba-lô dù họ cười ngượng
- Ép bản thân đặt câu hỏi ngớ ngẩn như "toilet free không chị?"
- Thu âm giọng mình nghe lại để lúc đầu tự thấy buồn nôn
Cái kết bất ngờ
Sau 2 tháng rưỡi, tự dưng đi phỏng vấn xin việc part-time nói chuyện với ông quản lý nước ngoài 15 phút không đứt mạch. Đến giờ vẫn không tin là mình làm được. Dù vẫn hay vấp, phát âm chỗ đúng chỗ sai loạn xị ngậu, nhưng quan trọng là không còn đứng hình như tượng gỗ mỗi khi gặp Tây. Giờ ra phố cứ thấy tây ba lô là lại mỉm cười hỏi "Where you from?" - điều mà trước đây mình không bao giờ dám.
Vẫn phải học thêm, vẫn chật vật với mấy câu phức tạp, nhưng ít nhất cái cảm giác "tôi đếch nói được cái gì" đã biến mất. Mà này nhé, đến giờ xem phim Marvel vẫn phải bật phụ đề tiếng Việt đấy!
Responses