Mẫu Thời Gian Biểu Học Tiếng Anh Cho Người Mất Gốc Không Lãng Phí Phút Nào
Hôm nay chị chia sẻ luôn cái thời gian biểu học tiếng Anh mà chị tự vắt óc nghĩ ra cho mấy đứa mất gốc như chị hồi xưa. Nghe tiêu đề "Không Lãng Phí Phút Nào" là chị nói thật luôn, chứ không phải quảng cáo đường mật gì đâu. Chị bắt đầu như một con số 0 tròn trĩnh, Hello How are you? mà còn không biết trả lời sao cho đúng nữa là.
Giai Đoạn Khởi Động: Bò Trước Khi Chạy
Tuần đầu tiên chị vật lộn với cái thời gian biểu. Chị lấy giấy bút ra, ngồi vạch từng khung giờ trong ngày. Đang đi làm ca 8 tiếng, thời gian rảnh chỉ còn sáng sớm, trưa nghỉ, tối muộn. Chị gạch đầu dòng mấy cái bắt buộc phải làm:
- Sáng 5h30-6h00: Dậy sớm hít đất 1 cái cho tỉnh ngủ, rồi ngồi vật vã với app học từ vựng. 30 phút chỉ nhồi được 10 từ mới thôi, não như gà mờ. Mấy cái app nó cứ vẽ hình với phát âm, chị nghe đi nghe lại cái giọng đọc chuẩn như robot.
- Trưa 12h-12h20: Tranh thủ ăn cơm nhanh gọn, còn 10 phút chị bật mấy video dạy nghe cho người mới. Toàn là "A cat sat on the mat" - nghe mà buồn ngủ gật mặt vào bàn. Nhưng cố nghe, chẳng hiểu cũng ráng.
- Tối 9h-10h: Sau khi dỗ con ngủ xong, chị lôi sách ngữ pháp cơ bản nhất ra đọc. Lật mở cái thì hiện tại đơn, quá khứ đơn đã thấy hoa mắt. Chị viết lại công thức ra giấy dán tường, đi vệ sinh cũng lẩm bẩm "I eat rice. She eats rice...". Ông xã thấy vậy tưởng chị bị ngáo.
Thời Kỳ "Vật Vã" Và Tự Thương Hại
Được mấy hôm, chị nản muốn bỏ cuộc luôn. Lịch trình dày đặc, đầu óc cứng đờ, nói không ra miếng nào tử tế. Nhớ có bữa định khoe với chị bạn mới học được câu "How's it going?", mở miệng ra thành "How it is going?". Thằng cháu nó nghe được cười vỡ bụng. Tối đó chị về ngồi khóc một mình, nghĩ mình dốt quá, già rồi, không học nổi đâu.
Nhưng chị không bỏ. Chị tự nhủ: "Mày không học, cả đời làm con gà công nghiệp tiếng Anh à?" Rồi chị sửa lại thời gian biểu cho thực tế hơn:
- Sáng giảm học từ vựng xuống 15 phút thôi, nhưng phải ôn lại từ cũ của hôm qua.
- Trưa thay vì cố nghe mấy cái chán phèo, chị bật nhạc Pop đơn giản, giai điệu lặp lại nhiều dễ nhập tâm hơn.
- Tối tập trung vô tập đặt câu kiểu "trực chiến": Viết ra 5 câu đơn giản kể chuyện trong ngày, không đúng ngữ pháp cũng mặc kệ.
Phá Băng: Tự Nói Với Chính Mình
Một tuần sau, chị phát hiện ra bí kíp bất ngờ. Thay vì im lặng đợi đến giờ học, chị tự nói chuyện một mình bằng tiếng Anh. Kiểu đang rửa bát thì lẩm bẩm: "I wash the plate. Now I put the plate on the rack. The water is hot...". Lúc đầu nghe ngớ ngẩn kinh khủng, nhưng dần dà quen miệng. Đi làm về, thấy hoàng hôn đẹp, tự nhiên thốt lên: "Wow, the sky is orange!". Tự nhiên nó phản xạ, không cần suy nghĩ dịch nữa.
Kết hợp với việc tối tối chị lên mấy group luyện nói cho người Việt, mặt dày bật mic đọc theo mẫu câu có sẵn. Mọi người đều dốt như nhau nên không ai cười ai. Tuần đó, chị thấy mình bắt đầu dám mở miệng.
Thành Quả Nhỏ Xíu Và Thói Quen Không Bỏ
Đến hết tháng đầu tiên, chị nhận ra:
- Không cần tới Youtube để xem phụ đề phim nữa. Nghe được mấy từ đơn giản kiểu "go", "come", "time".
- Đọc được mô tả sản phẩm trên mấy trang nước ngoài đơn giản, không tốn tiền Google dịch.
- Đặc biệt, không còn sợ Tây. Gặp ông Tây hỏi đường trong công viên, chị ấp úng nhưng cũng chỉ đủ bằng sign language và 3 câu đứt quãng "Go straight... turn left... park there". Ông ấy vẫn hiểu và cười cảm ơn! Hôm đó chị về sung sướng ăn hết cả nồi cơm.
Cái thời gian biểu giờ thành quen rồi. Sáng dậy là tự nhiên tay cầm điện thoại mở app. Trưa ăn cơm là tai tự động rình radio tiếng Anh. Tối tranh thủ ghi vài dòng nhật ký đơn giản bằng tiếng Anh. Cả ngày cứ lẩm bẩm như bị tâm thần phân liệt.
Chị biết trình độ mình vẫn còn "gà mờ" lắm. Nhưng so với 3 tháng trước là trời với vực. Chị học được một điều: Tiếng Anh nó không phải kiến thức cao siêu, nó là thói quen. Không cần phải học 8 tiếng/ngày, chỉ cần dùng hết từng phút nhỏ lẻ rác rưởi trong ngày. Và quan trọng nhất: Không được ngại, không được sợ xấu!
Responses